Thứ Bảy, Tháng 12 6, 2025
* Email: bbt.dongnama@gmail.com *Tòa soạn: 0989011688 - 0768908888
spot_img

Lật sử – Âm mưu xuyên suốt từ quá khứ đến hiện tại đã đến lúc phải lộ diện và trả giá



ĐNA -

Hiện tượng “lật sử” không còn là những manh nha yếu ớt như thuở phong kiến suy tàn, mà nay đã trở thành một trào lưu có tổ chức, tinh vi và nguy hiểm hơn bao giờ hết. Nó không còn dừng ở vài quan điểm nhập nhằng hay những trang tấu sớ yếu hèn, mà đã được đạo diễn, khống chế và tiếp sức bởi truyền thông, xuất bản cùng sự im lặng đáng sợ của một số cơ quan chức năng. Tất cả đang góp phần bóp méo lịch sử, gieo rắc nhận thức lệch lạc trong xã hội. Lịch sử từng chứng kiến những kẻ phản bội khi đất nước bị xâm lăng; và nay, một lớp “trí thức lệch chuẩn” đang tiếp bước, gây tổn hại nghiêm trọng đến nền tảng tư tưởng dân tộc.

“Nhóm kiến nghị 72” kiến nghị thay đổi điều 4 hiến pháp năm 1980.

Phan Thanh Giản với những văn sớ cầu hòa, đầu hàng, đã để lại vết nhơ đau xót trong lịch sử dân tộc. Trương Vĩnh Ký, dù được ca ngợi là “học giả uyên bác”, thực tế lại trở thành cầu nối giúp thực dân Pháp thâm nhập sâu vào đời sống văn hóa, tư tưởng Việt Nam. Lê Văn Duyệt một ngu trung, Nguyễn Ánh một ông vua cầm cố và bán nước cũng là những kẻ đặt lợi ích, quyền lực cá nhân và ngai vàng lên trên vận mệnh quốc gia, vô tình mở đường cho ngoại bang xâm lược và đô hộ Việt Nam gần một thế kỷ.

Những cái tên ấy không chỉ dừng lại ở vai trò lịch sử, mà còn là biểu tượng cho sự suy thoái ý chí dân tộc, cho tư tưởng tự hạ thấp mình trước kẻ thù. Đáng lo ngại hơn, hiện nay xuất hiện xu hướng cố tình “tẩy trắng”, phục hồi danh dự cho những nhân vật từng bị xem là phản bội, thậm chí nâng họ lên hàng “khai sáng văn minh”, “mang tư duy tiến bộ”.

Đó chính là mầm mống của hiện tượng “lật sử”, một âm mưu đã manh nha từ nhiều thế kỷ trước và nay đang tiếp diễn tinh vi hơn. Nhiều người, nhân danh tri thức hay cán bộ, đang vô tình hoặc hữu ý tiếp tay cho sự xuyên tạc lịch sử, phủ nhận cuộc kháng chiến chống Mỹ, cuộc chiến tranh vệ quốc chính nghĩa, mang tầm vóc lịch sử vĩ đại của dân tộc Việt Nam.

Ngày nay, những người theo đuổi tư tưởng “lật sử” không còn sử dụng bom đạn, chất độc hay mệnh lệnh của quân xâm lược như trong quá khứ. Họ lựa chọn những công cụ mềm mại hơn nhưng thực sự nguy hiểm: văn chương, truyền thông, xuất bản và mạng xã hội. Thông qua đó, họ gieo vào giới trẻ tâm lý hoài nghi, cảm giác mất cội nguồn, khiến ranh giới giữa thiện và ác, chính nghĩa và phi nghĩa trở nên mờ nhạt. Đỉnh điểm của xu hướng nhập nhằng này là việc một số người tán tụng cuốn “Nỗi buồn chiến tranh” như một “kiệt tác phản chiến”, “tác phẩm dũng cảm đối diện lịch sử”.

Nhưng sự thật là gì? Một cá nhân được biến thành đại diện cho cả dân tộc. Một góc nhìn bi lụy lại được nâng lên thành “bản chất chiến tranh”. Những chi tiết sai lệch về quân đội, đồng đội, về tinh thần chiến đấu được thổi phồng, coi như “chứng cứ lịch sử”. Nguy hiểm hơn cả, tác phẩm ấy gieo vào tâm trí người đọc trẻ tuổi sự hoang mang về tính chính nghĩa của cuộc kháng chiến vệ quốc vĩ đại của dân tộc.

Cõi Nhớ của Hồ Đăng Định, một ấn phẩm có âm mưu diễn biến hòa bình.

Một cuốn tiểu thuyết bị biến thành vũ khí đánh vào niềm tin, bởi những kẻ mang danh “trí thức” nhưng đi ngược dòng lịch sử. Một tác phẩm văn chương bị lợi dụng thành công cụ gây nhiễu nhận thức, phá hoại nền tảng tư tưởng. Đó chính là biểu hiện của “lật sử” trong thời hiện đại, không ồn ào, nhưng âm thầm, tinh vi và đặc biệt nguy hại.

Thế nhưng, dù những kẻ muốn “lật sử” đã lộ diện rõ ràng, dù nhân dân đã lên tiếng mạnh mẽ, mọi thứ dường như vẫn không chuyển động. Vẫn còn đó sự thờ ơ, bàng quan trước vận mệnh của lịch sử dân tộc.

Điều khiến xã hội phẫn nộ không chỉ nằm ở một cuốn sách hay người viết ra nó, mà ở thực tế đáng lo hơn: sự im lặng khó hiểu của những cơ quan, tổ chức lẽ ra phải đứng mũi chịu sào trong việc bảo vệ nền tảng lịch sử, đạo đức và truyền thống dân tộc. Chính sự im lặng ấy khiến lòng dân bất an, khiến niềm tin vào giá trị lịch sử bị bào mòn từng ngày.

“Nỗi buồn chiến tranh”, một ấn phẩm văn học bị lợi dụng làm công cụ “diễn biến hòa bình”

Đỉnh điểm của sự nhập nhằng ấy chính là cuốn sách “Nỗi Buồn Chiến Tranh”, được một số người tung hô như “kiệt tác phản chiến”, “thẳng thắn đối diện lịch sử”. Không ai lên tiếng rõ ràng về nhân vật “Kiên”, liệu có thật hay không. Không ai kiểm chứng mức độ sai lệch trong nội dung. Không ai đặt câu hỏi về hệ quả tư tưởng đối với hàng triệu thanh niên. Và cũng không ai đủ mạnh mẽ để bảo vệ hình ảnh người lính, những con người đã ngã xuống vì độc lập, tự do, thống nhất của Tổ quốc.

Vậy vì sao vẫn có người chọn im lặng? Im lặng nghĩa là buông bỏ trách nhiệm. Im lặng là sự thỏa hiệp nguy hiểm. Và im lặng chính là mở đường cho những “bầy sói” mặc sức cắn xé lịch sử dân tộc. Trong khi lẽ ra, mỗi tiếng nói trung thực, mỗi hành động bảo vệ sự thật lịch sử đều là một tấm khiên vững chắc gìn giữ lòng tự tôn và niềm tin của nhân dân.

“ Thế giới trở nên tồi tệ hơn không phải vì sự tàn bạo của kẻ xấu, mà vì sự im lặng của những người tốt”, Napoleon.

Napoleon từng cảnh báo bằng một chân lý không thể phủ nhận, kẻ xấu dù tàn bạo đến đâu cũng không đáng sợ bằng sự im lặng của những người tốt, bởi chính sự im lặng ấy mở toang cánh cửa cho cái ác hoành hành. Lời cảnh báo ấy hôm nay vang lên như tiếng chuông thức tỉnh, khi trước mắt chúng ta đang xuất hiện những “mũi dao” chĩa thẳng vào lịch sử dân tộc, thứ được dựng xây bằng máu, bằng trí tuệ và bằng niềm kiêu hãnh của hàng triệu người Việt Nam qua bao thế hệ.

Trung tướng Nguyễn Thanh Tuấn – Người chiến sĩ kiên trung giữa cuộc chiến chống “lật sử”

Thực tế cho thấy, một cuốn sách không đủ sức lật đổ lịch sử. Một tác giả đơn lẻ cũng không thể phá vỡ nền tảng tư tưởng quốc gia và một nhóm truyền thông, dù khéo léo đến đâu, cũng không thể tự mình làm lung lay niềm tự hào dân tộc. Thế nhưng, tất cả những “nọc độc” đó vẫn ngang nhiên tồn tại, vẫn có thể thao túng dư luận, vẫn âm thầm gieo từng “mũi độc tư tưởng” vào nhận thức xã hội. Vì sao những hành vi bóp méo, xuyên tạc và lật sử ấy lại có thể tồn tại dai dẳng, thậm chí ngạo nghễ thách thức cả dư luận? Câu hỏi ấy cần được đặt ra một cách thẳng thắn, không né tránh, không vòng vo nếu chúng ta thực sự muốn bảo vệ sự thật lịch sử và niềm tự tôn dân tộc.

Chỉ còn một lời giải thích duy nhất: có những bàn tay đang đứng sau thao túng. Đâu đó trong bóng tối, có những thế lực cố tình đẩy lịch sử vào vùng nhiễu loạn, gieo hoài nghi vào lòng nhân dân, kích hoạt sự chia rẽ trong giới trí thức và từng bước bào mòn nền tảng niềm tin xã hội.

Câu hỏi không thể né tránh nữa: Phải chăng đang tồn tại một thế lực có tổ chức, có mục tiêu và có chiến lược, đứng sau việc đạo diễn, cổ súy cho những luận điệu xuyên tạc, bảo trợ cho các tư tưởng lệch lạc, và che chắn cho những cú đâm hiểm vào lịch sử dân tộc?

Điều chúng hướng tới là gì? Là bôi nhọ cuộc kháng chiến, hạ thấp hình tượng anh hùng, làm phai nhạt giá trị dân tộc, tẩy trắng kẻ phản bội, đánh tráo chính nghĩa và từng bước làm suy yếu tinh thần yêu nước trong thế hệ trẻ. Nếu không được ngăn chặn, âm mưu đó sẽ còn tiếp diễn mạnh mẽ hơn, tinh vi hơn và một ngày nào đó, lịch sử dân tộc có thể bị bóp méo đến mức không còn nhận ra chính mình.

Vì vậy, đã đến lúc phải hành động! Đã đến lúc nhân dân cần đồng lòng lên tiếng, và các cơ quan chức năng phải vào cuộc kiên quyết. Bởi im lặng lúc này đồng nghĩa với tiếp tay cho sai trái. Lịch sử dân tộc, vốn được viết bằng máu, trí tuệ và lòng quả cảm cần được bảo vệ bằng chính sự tỉnh táo và trách nhiệm của mỗi chúng ta.

Những kẻ lật sử và tiếp tay cho lật sử hãy nhớ: Lịch sử dân tộc này không phải tấm vải để ai muốn xé là xé, không phải cỗ máy để ai muốn thao túng là thao túng và càng không phải món hàng để bất kỳ thế lực ngầm nào đem ra mặc cả, trao đổi. Lịch sử Việt Nam không phải bản nháp để ai tùy tiện gạch xóa.

Trung tướng Ngô Quý Đức – Người ngăn chặn xuyên tạc, bóp méo lịch sử, chống diễn biến hòa bình từ gốc

Bởi lịch sử ấy được viết bằng máu, bằng xương, bằng linh hồn của hàng triệu người Việt Nam qua bao thế hệ. Lịch sử không phải trò chơi cho kẻ phản bội, càng không phải công cụ để đầu độc nhận thức thế hệ trẻ. Không ai được phép bóp méo nó. Không ai được phép xuyên tạc nó. Và càng không ai được phép dùng văn chương để che phủ sự thật.

Ngày hôm nay, nhân dân đã lên tiếng, xã hội đã cảnh báo, và những người yêu nước đã nhận ra nguy cơ. Vì thế, người tốt không được phép im lặng thêm nữa. Bọn lật sử phải cúi đầu trước sự thật và công lý. Đất nước này phải dọn sạch bóng tối đang bao phủ lịch sử.

Đã đến lúc các cơ quan có trách nhiệm, những người có lương tri phải hành động ngay bây giờ nếu không muốn thế hệ tương lai phải đau đớn hỏi lại: “Việt Nam ta ở đâu?”  Bởi lịch sử không chỉ là những trang quá khứ, mà là linh hồn của dân tộc, nơi kết tinh bản lĩnh, trí tuệ và khát vọng Việt Nam. Mỗi người Việt, dù ở đâu, làm gì, đều đang mang trong mình sứ mệnh gìn giữ và tiếp nối ngọn lửa ấy. Khi sự thật được bảo vệ, khi niềm tin được củng cố, đất nước sẽ mãi trường tồn, và lịch sử Việt Nam sẽ tiếp tục tỏa sáng như biểu tượng bất diệt của lòng yêu nước và tự hào dân tộc.

Thu Hoài