
TIỄN ANH VỀ VỚI SÔNG QUÊ
Thôi anh nhé, đã hết rồi phiêu bạt
Lại trở về với mẹ với sông quê
Dòng nước trong vẫn êm đềm tăn sóng
Lại chở che ôm ấm chỗ anh nằm
Lại lắng nghe dịu dàng ru cánh võng
Tiếng ầu ơ óng ánh sắc tơ tằm
Cây bút trĩu viết câu thầm đưa tặng
Sông cũng buồn trong lặng lẽ sương giăng
Biết hạt phù sa bên bồi bên lở
Có hạt nào lại nở những nốt thăng
Phía xa khơi mây ngàn bừng chớp bể
Đọng câu thơ sông quê mẹ vĩnh hằng
Anh có biết ngày này đang thiếu nắng
Tháng anh về tìm lại hạt phù sa
Sông cất ơi hời tháng ba tháng bảy
Tuổi chăn trâu nô nghịch với trâu đằm
Yên tâm nhé đồng gặt rồi rơm rạ
Cơn gió nghèo vẫn đượm những hương thơm
Con cá dưới sông nặng lòng tri kỷ
Thương rong rêu phiêu bạt chốn phong trần
Chữ xuống đường phiêu bạt với nhân dân
Xanh rong rêu cũng hóa thành lưỡi mác
Thấm nước mắt quê hương, nước mắt của mình
Gọi ánh mặt trời cho vạn vật hồi sinh
Thôi lại nhé, về ngồi và ngóng mẹ
Lại vời vợi tuổi thơ mơ chiếc bánh đa vừng
Lại khỏa vào ngày xưa ấm êm lòng mẹ
Lại một dòng xanh chảy mãi rưng rưng…(*)
