Ngày 16/6/2025, tờ Thế Giới Trẻ có trụ sở tại Berlin đăng tải bài viết của nhà báo Đức Susann Witt-Stahl với tiêu đề gây chú ý: “Nhóm vận động hành lang cho Israel tại Đức – vỗ tay cho cuộc chiến xâm lược”, đặt ra nhiều câu hỏi về vai trò và ảnh hưởng của các tổ chức vận động chính trị đối với chính sách đối ngoại của Đức trong bối cảnh căng thẳng leo thang ở Trung Đông.

“Thời điểm không thể quay lại”: Phe cực hữu Đức tung hô chiến dịch quân sự của Israel như cuộc thập tự chinh mới.
Cuộc tấn công quân sự của Israel nhằm vào Iran không chỉ làm rung chuyển khu vực Trung Đông, mà còn khơi dậy một làn sóng phấn khích nguy hiểm trong giới cực hữu Đức. Từ Berlin, Arye Sharuz Shalicar, người phát ngôn quân đội dự bị Israel tuyên bố đầy hàm ý với Apollo News: “Chúng ta đang ở thời điểm không thể quay lại”, đồng thời bày tỏ hy vọng rằng “lần này, chúng ta sẽ thực sự hoàn tất công việc”, ám chỉ sự phá hủy hoàn toàn chính quyền Tehran theo cách mà Hamas từng bị xóa sổ khỏi Gaza.
Sự tán dương không dừng ở đó. Stephan Grigat, gương mặt quen thuộc trong các chiến dịch vận động ủng hộ chiến tranh chống Iran và là nhà lý luận chính của nhóm “Những người chống Đức” xuất hiện trên kênh Welt-TV với tuyên bố cứng rắn: mục tiêu phải là “lật đổ” một “kẻ chủ mưu nguy hiểm nhất của chủ nghĩa bài Do Thái toàn cầu”. Trong suốt nhiều năm, Grigat đã miệt mài xây dựng một hệ tư tưởng liên kết giữa chế độ Hồi giáo tại Iran với di sản hủy diệt của Đức Quốc xã, qua đó biện minh cho yêu cầu “hỗ trợ toàn diện” từ châu Âu dành cho Israel.
Sự đồng thuận ngầm này dường như ăn khớp hoàn hảo với nền văn hóa chính trị tại Cộng hòa Berlin, nơi cuộc chiến tranh xâm lược của Israel được ngụy trang dưới lớp vỏ chống phát xít. Theo nhà sử học Daniel Marwecki, chính sự đồng nhất ý thức hệ với Israel đã cho phép nước Đức hậu phát xít triển khai một chiến lược kép: vừa xóa nhòa vai trò thủ phạm bằng cách đồng cảm với nạn nhân, vừa đẩy trách nhiệm Holocaust về phía các thế lực Hồi giáo Trung Đông.
Di sản này tiếp tục hiện hữu trong chính sách đối ngoại hiện tại. Khi Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu ra lệnh không kích Iran, các chính trị gia bảo thủ tại Berlin nhanh chóng lên tiếng ủng hộ. “Cuộc tấn công phủ đầu khiến chúng ta an toàn hơn”, nghị sĩ CDU Roderich Kiesewetter ca ngợi và cho rằng Netanyahu đang “tạo ra những sự thật cần thiết”, kể cả khi điều đó đồng nghĩa với việc từ chối hoàn toàn “giải pháp hai nhà nước lãng mạn”.
Trong khi Iran bị cáo buộc sở hữu tên lửa có thể “vươn tới Munich hoặc đông nam nước Đức”, và bị quy kết là đồng minh của Nga trong cuộc chiến tại Ukraine, thì sự im lặng đáng ngờ từ giới lập pháp Đức trước hành động quân sự đơn phương của Israel lại phơi bày một thực tế: giới cực hữu đang lợi dụng bóng dáng của chiến tranh để đẩy mạnh tham vọng quân sự hóa và định hình lại vai trò toàn cầu của nước Đức – lần này dưới vỏ bọc của “trách nhiệm lịch sử”.
Từ “bảo vệ Israel” đến cổ vũ chiến tranh: Giới chính trị Đức và khát vọng can thiệp kiểu mới.
Trong bối cảnh căng thẳng gia tăng sau cuộc tấn công của Israel vào Iran, nhiều tiếng nói trong giới chính trị và an ninh Đức đang tận dụng cơ hội để thúc đẩy một quan điểm can thiệp quyết đoán hơn, bất chấp cảnh báo từ các cơ quan tình báo quốc tế. Thậm chí, nhiều nhân vật chủ chốt còn biến sự hỗn loạn toàn cầu thành cái cớ để khơi dậy một thứ “tình yêu chiến tranh” được biện minh bằng đạo đức và an ninh.
Dù ngay cả các báo cáo tình báo Hoa Kỳ cũng dự đoán rằng “Iran sẽ không chế tạo vũ khí hạt nhân” trong năm 2025, Nico Lange, nhà phân tích tại Hội nghị An ninh Munich vẫn cảnh báo rằng “việc liên tục nghe thấy ‘không ai được làm gì cả’” là sai lầm, vì điều đó khiến phương Tây tê liệt trước cái gọi là “đe dọa hạt nhân”.
Volker Beck, Chủ tịch Hiệp hội Đức-Israel thì mạnh mẽ bác bỏ điều ông gọi là “chủ nghĩa hai bên vô nghĩa” của chính phủ Đức, khi Berlin vẫn thể hiện mong muốn duy trì “trật tự quốc tế dựa trên luật lệ”. Theo Beck, việc bám víu vào nguyên tắc luật pháp quốc tế chỉ là “chủ nghĩa thực chứng”, cản trở các hành động quyết đoán hơn để bảo vệ đồng minh chiến lược.
Quan điểm này cũng được chia sẻ bởi Ralf Fücks thuộc Trung tâm Hiện đại Tự do, người chỉ trích “chủ nghĩa thoát ly chính trị quyền lực” đang kìm hãm Đức. Với Fücks, trách nhiệm hiện tại là “giúp Israel tự vệ trước các cuộc tấn công bằng tên lửa của Iran”, dù điều đó đồng nghĩa với việc bỏ qua cơ chế pháp lý quốc tế.
Thậm chí, Viện nghiên cứu Diễn đàn Tự do Trung Đông Berlin, một tổ chức tân bảo thủ có ảnh hưởng đã kêu gọi Đức tiến hành một “cuộc chiến hiệu quả” chống lại mạng lưới Iran trong nước. Các nhà chức trách được khuyến khích theo đuổi chính sách cứng rắn hơn đối với những người nhập cư có nguồn gốc Hồi giáo, đặc biệt là những ai dám lên tiếng chỉ trích Israel.
Tiếng nói cực đoan nhất đến từ Julian Reichelt, tổng biên tập của Nius, người kêu gọi Đức học theo chính sách cứng rắn của Israel và dứt khoát từ chối đàm phán với những gì ông gọi là “người Hồi giáo thời kỳ cuối”. Theo ông, cần phải loại bỏ hoàn toàn mọi ảo tưởng về đối thoại, thậm chí xóa bỏ biểu tượng đạo đức sau Thế chiến II: “Đặc biệt là không bao giờ nói về ‘không bao giờ nữa’!”
Trong một nước Đức hậu phát xít, nơi ký ức lịch sử từng là rào chắn cho sự bành trướng của chủ nghĩa quân sự, việc những quan điểm như vậy đang ngày càng chiếm lĩnh diễn đàn công cộng đặt ra một câu hỏi lớn: liệu Berlin có đang từ bỏ bài học lịch sử để theo đuổi một trật tự mới, nơi quyền lực một lần nữa được đặt lên trên luật lệ?
Hồ Ngọc Thắng/nguồn:https://www.jungewelt.de/artikel/502006.israel-lobby-in-der-brd-beifall-f%C3%BCr-den-angriffskrieg.html